Phan Bội Châu
Tại tuyết thượng thuỵ trước
Nhất dạ sơn trung tuyết trảo thân,
Thạch vi trường chẩm, thảo vi nhân.
Minh triêu tàn nguyệt phi chiên tẩu.
Tứ cố thương mang ngã nhất nhân
Dịch thơ:
Một đêm núi tuyết đầy người,
Nằm cỏ kề vào đá nghỉ ngơi.
Đến sáng trăng tàn bỏ chăn dậy,
Nhìn quanh chỉ có một mình tôi.
Theo Phan Bội Châu Niên Biểu
Trích: Phan Bội Châu Toàn Tập. Tập 6, trang 263.
Dịch nghĩa (Chương Thâu):
Ngủ trên tuyết
Một đêm trong núi, tuyết bao phủ cả thân mình,
Lấy đá làm gối dài, lấy cỏ làm đệm.
Sáng mai dậy trăng đã tàn, ôm chăn ra đi.
Bốn bề bát ngát chỉ có một mình ta.
Bản dịch thơ của Chương Thâu:
Một đêm trong núi tuyết trùm người,
Gối đá mền gianh tạm nghỉ ngơi.
Sáng dậy trăng tà, ôm chăn bước,
Nhìn quanh chỉ thấy một mình tôi
Trích: Phan Bội Châu Toàn Tập. Tập 3, trang 659-660
Chương Thâu sưu tầm và biên soạn. NXB Thuận Hoá, Huế 1990
Nếu nhớ không lầm thì còn một bản dịch của Huỳnh Thúc Kháng.
February 19, 2008 at 9:06 pm
Cái chí khí đó còn hay mất, nhiều hay ít? Thân thể này làm bằng vải, bông hay đá cứng? Muốn nói chuyện với P.B.Châu thì dùng thơ hay dùng tay, chân? Phải đi tới đâu thì mới gặp, hay ta đã từng gặp mặt nhưng làm ngơ?